Nhà của hai đứa tôi nằm trên tầng cao nhất của một khu chung cư cũ, mỗi lần leo cầu thang Hoan toàn phải nắm tay tôi kéo lên. Đứa nào đi làm về trễ hơn cũng có nhiệm vụ đứng trước cầu thang tầng trệt để chờ đứa kia. Tôi bảo Hoan rằng nắm tay nhau cùng lên cầu thang thế này cứ như được tiếp thêm vitamin cuối ngày. Hoan không nói gì, chỉ nắm tay tôi chặt hơn.
Tôi và Hoan đều thích The Beatles, có những ngày Chủ Nhật nằm cạnh nhau dưới sàn, sưởi nắng rọi qua ô cửa sổ mở toang, chỉ để nghe Yesterday và cãi nhau xem rốt cuộc thứ giữa Paul và John có phải là tình yêu không. Tôi là chúa bừa bộn, tivi mở không thèm tắt rồi cứ thế ngủ quên, quần áo để mấy ngày quên cho vào máy giặt, sách vở lục lọi tứ lung tung xong quên dọn. Hoan hay cằn nhằn, nhưng lúc nào cũng lui cui dọn hộ tôi. Những lần ngủ quên ở phòng khách, khi tỉnh dậy đều thấy mình đang nằm trong phòng, cuộc tròn chăn lại như em bé, phòng tắt hết đèn, chỉ có tiếng Hoan đang nấu ăn vang vang khắp nhà.
Hoan từng có bạn gái, số cô ấy anh vẫn lưu trong máy, hình cô ấy anh vẫn giữ trong cuốn sổ cũ rích và cất vào ngăn tủ. Cô ấy ở đâu, cô ấy đang làm gì, tại sao hai người chia tay, tôi không bao giờ dám hỏi. Tôi rất sợ Hoan trả lời những câu tôi không muốn nghe.
Lần đó cãi nhau rất lớn, tôi ném điện thoại của Hoan, ném cả cuốn sổ ấy vào mặt anh. Tôi rất sợ việc đối diện với sự thật rằng người khác không cần mình nữa, vậy là 2 giờ khuya xách xe chạy lung tung trên đường, ngồi ở một góc hồ Con Rùa rồi bưng mặt khóc.
Mỗi lần viết truyện trên mạng, tôi đều nói về những câu chuyện không có hậu. Người này xa người kia, người kia bỏ rơi người nọ. Tôi nói với Hoan rằng tình yêu luôn có một giới hạn nào đó và chúng ta chỉ được phép hạnh phúc trong khoảng giới hạn đó thôi. Đêm đó, lúc Hoan thở hổn hển tới tìm tôi, tôi đã nói rất nhiều thứ. Tôi nói về những bộ phim cũ chúng tôi đã từng xem, rằng nếu ta yêu một điều gì đó, thì hãy để nó ra đi.
Hoan khoác vai tôi, anh bảo, nhưng anh không muốn thế.
Chúng ta luôn nói về khoảng thời gian giới hạn của một loại hạnh phúc nào đó, nhưng thực tâm ai cũng muốn mình có một niềm vui nào đó kéo dài mãi mãi.
Tôi nói, ước gì chúng mình có thể nằm sưởi nắng cùng nhau đến khi răng rụng, tóc bạc.
Hoan bảo, đừng ước, hãy thực hiện đi.